Bài giảng Ngữ văn Khối 8 - Bài 4: Đọc hiểu Lão hạc (Nam Cao)
cuộc sống của người dân Những năm 1930-1945 xã hội thực dân phong kiến bóp nghẹt làm cho nhà nào cũng nghèo đói. Là một thầy giáo nghèo sống khổ cực dù là tầng lớp tri thức nhưng cũng chả sung sướng là bao. Nạn đói, mất mùa xảy ra nhiều khiến tôi không khỏi xót xa với những đồng bào lao khổ. Câu chuyện của lão Hạc hàng xóm của tôi cũng là một ví dụ điển hình vào những năm ấy.
Lão Hạc, hàng xóm của tôi là một người nông dân nghèo khổ, vợ lão mất sớm,lão phải sống trong cảnh gà trống nuôi con.Gia tài của lão chỉ có mỗi mảnh vườn và một con chó Vàng. Vì nghèo, không đủ tiền cưới vợ cho con nên con trai của lão đã bỏ đi làm phu đồn điền cao su. Lão chỉ còn mỗi cậu Vàng, chú chó mà đứa con trai lão trước khi đi đã để lại.
Ngày ngày, lão phải đi làm thuê để kiếm cái ăn qua ngày. Mặc dù lão có mảnh vườn nhỏ nhưng không dám đụng đến vì lão muốn để lại cho con trai , không những vậy lão còn phải nghĩ đủ mọi cách để giữ lại được mảnh vườn để lại cho con trai lão.
CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐẾN VỚI BÀI THUYẾT TRÌNH HÔM NAYcuộc sống của người dân Những năm 1930-1945 xã hội thực dân phong kiến bóp nghẹt làm cho nhà nào cũng nghèo đói. Là một thầy giáo nghèo sống khổ cực dù là tầng lớp tri thức nhưng cũng chả sung sướng là bao. Nạn đói, mất mùa xảy ra nhiều khiến tôi không khỏi xót xa với những đồng bào lao khổ. Câu chuyện của lão Hạc hàng xóm của tôi cũng là một ví dụ điển hình vào những năm ấy.Lão Hạc, hàng xóm của tôi là một người nông dân nghèo khổ, vợ lão mất sớm,lão phải sống trong cảnh gà trống nuôi con.Gia tài của lão chỉ có mỗi mảnh vườn và một con chó Vàng. Vì nghèo, không đủ tiền cưới vợ cho con nên con trai của lão đã bỏ đi làm phu đồn điền cao su. Lão chỉ còn mỗi cậu Vàng, chú chó mà đứa con trai lão trước khi đi đã để lại.Ngày ngày, lão phải đi làm thuê để kiếm cái ăn qua ngày. Mặc dù lão có mảnh vườn nhỏ nhưng không dám đụng đến vì lão muốn để lại cho con trai , không những vậy lão còn phải nghĩ đủ mọi cách để giữ lại được mảnh vườn để lại cho con trai lão.Lúc đó, lão đã nghĩ đến việc bán cậu Vàng nhưng Lão cứ bâng khuâng vì cậu Vàng đã ở cạnh lão trong lúc cô đơn, ốm đau, nhưng lão nghỉ đến cảnh thân lão còn chưa lo nỗi thì lo cho cậu Vàng như thế nào. Dù rất buồn đau trong lòng nhưng lão vẫn kìm nén cảm xúc mà bán cậu Vàng đi. Hôm sau, khi lão đã bán cậu Vàng đi thì lão sang nhà tôi.Vừa thấy tôi, lão nói ngay: “Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!”. Tôi liền hỏi lại:-Cụ bán rồi!Lão đáp: “Bán rồi! Họ vừa bắt xong.”Tôi nghe mà sửng sờ,tôi hỏi lão cặn kẽ hơn. Lão cố tỏ ra vui vẻ và nhẹ nhõm nhưng lão cười như mếu, đôi mắt ừng ực nước mắt. Tôi thấy mà muốn ôm lấy lão rồi khóc òa lên. Tôi hỏi Lão sao lại bán, thế là Lão kể cho tôi nghe hết. Lão vừa khóc vừa kể, cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão như con nít. Lão hu hu khóc, và lão cứ tự trách mình vì đã lừa một con chó. Tôi cũng thấy buồn cho Lão. Nhưng vì thương con nên lão phải chịu sự ân hận mà Lão đã làm ra ư! Lão kể con chó đã bị trói cả chân vẫn nhìn lão, kêu ư ử như đang trách mắng lão. Nghe lão nói thế tôi thấy lão vô cùng đau buồn trong sự ân hận. lão cứ dày vò bản thân mình chỉ vì đã lừa một con chó. Tôi an ủi lão:-Kiếp chó là kiếp khổ thì ta hóa cho nó làm kiếp người.Lúc này, tâm trạng lão đỡ hơn một chút, lão cười và ho sòng sọc. Tiếng gượng cười của lão nghe cũng hiền hậu lại rồi. Tôi vui vẻ mời lão ở lại ăn khoai uống nước nhưng lão bảo khi khác nên tôi cũng thắc mắc nhưng không hỏi sợ lão thấy khó chịu. Rồi mặt lao nghiêm trang lại, lão bảo tôi có chuyện quan trọng cần nói. Thấy mặt lão nghiêm túc nên tôi cũng lắng nghe. Lão hỏi tôi có thể giữ hộ mảnh vườn cho đến khi đứa con trai của Lão về thì giao lại cho nó. Với lại lão cũng già rồi không biết khi nào chết nên gửi cho tôi ít tiền vừa mới bán chó và tiền lão đã dành dụm được, tổng cộng là 30 đồng bạc để lo ma chay. Phần còn dư thì để lại cho con trai lão. Tôi thấy vậy nói đùa vài câu cho Lão vui. Tôi hỏi Lão:- Nếu thế Lão ăn gì ?Lão nói: "Tôi đã lo liệu đâu vào đấy". Nên tôi cũng đã yên tâm phần nào. Suốt mấy ngày hôm sau lão chỉ ăn khoai, khi khoai hết thì lão chế tạo được món gì thì ăn món đấy. Hôm sau tôi gặp chú Binh Tư thì biết Lão có xin một ít bả chó nhưng không biết làm gì. Nhưng sang ngày hôm sau, tôi được nghe tin là lão mất nhưng không phải sự ra đi trong thanh thản mà là đớn đau. Lão đã ăn bả chó để kết liễu cuộc đời Lão. Lão vật vã trong 2 tiếng đồng hồ. Sự ra đi của Lão chỉ có tôi và Binh Tư biết. Lão ra đi trong danh dự, trong đau khổ, dằn vặt, ân hận, xã hội này đã đẩy lão đi vào bước đường cùng, tôi rất buồn. Tôi thấy cảm động vì tình yêu thương của lão dành cho con.Cái chết của lão hạc đầy sự ý nghĩa, danh dự. Nhưng người tốt bụng này đều bị sự dồn ép vào đường cùng. Qua đó, ta có thể thấy tình yêu thương của lão dành cho con là vô bờ bến. Không điều gì có thể thiêng liêng hơn tình phụ tử. Lão đã không đụng đến một sào vườn nào chỉ vì nghĩ đến con. Lão luôn sống mãi trong tim tôi với đầy danh dự và yêu thương.Bài văn của mình đến đây là hết rôì và các bạn có thể nào cho mình xin ý kiến được khôngXin chân thành cám ơn thâỳ cô và các bạn đã quan tâm theo dõiTạm biệt
Tài liệu đính kèm:
- bai_giang_ngu_van_khoi_8_bai_4_doc_hieu_lao_hac_nam_cao.pptx